Hồ sơ – Tiểu sử – Truyện Ngắn: JHIN – NGHỆ SĨ TỬ THẦN
“Làm nghệ thuật cần phải tàn nhẫn… ở một mức nào đó.”~ Jhin
- Tên Tướng: Jhin
- Chủng tộc: Nhân Loại
- Vai Trò: Xạ Thủ
- Vùng Đất: Ionia
Tiểu Sử JHIN – NGHỆ SĨ TỬ THẦN
Nếu bạn đến bất kỳ ngôi làng nào trên khắp chốn Ionia, bạn cũng có thể được nghe kể lại câu chuyện về Vụ Bắt Giữ Ác Quỷ Hoàng Kim. Được ghi lại trong rất nhiều vở kịch và thơ văn, kỳ công bắt giữ linh hồn tà ác này vẫn còn được tôn vinh đến tận ngày nay.
Tuy nhiên, mỗi câu chuyện cổ tích đều có một phần cốt lõi được lấy từ sự thật, và sự thật về Ác Quỷ Hoàng Kim thì khác xa so với câu chuyện được kể lại.
Trong nhiều năm, dãy núi phía nam Ionia bị ám ảnh bởi một con quái thú khét tiếng. Nơi quận Zhyun, và ngay cả tại những vùng xa hơn như Shon-Xan hay Galrin, con quái thú này đã sát hại vô số người lữ hành, và đôi khi là cả một vùng trang trại, chỉ để lại những thi thể biến dạng vương vãi. Những đội tự vệ vũ trang lùng sục khắp khu rừng, thị trấn đổ hàng đống tiền thuê thợ săn quỷ, những bậc thầy Wuju canh giữ từng con đường – nhưng không điều gì có thể khiến con quái thú ghê rợn đó chùn tay.
Trong tuyệt vọng, Hội Đồng Zhyun cử một đặc phái viên đến cầu xin sự trợ giúp của Đại Sư Phụ Kusho của Hội Kinkou. Là người nắm giữ trọng trách duy trì sự cân bằng giữa linh giới vàn nhân giới, Kusho là bậc thầy trong việc phong ấn lũ quỷ dữ. Bí mật rời đi để không khiến con quái vật kinh động, Kusho, cùng con trai ông, Shen, và cậu môn đồ trẻ tuổi Zed, đã du hành đến nơi các vụ án xảy ra. Họ điều tra vô số những gia đình bị kẻ sát nhân làm cho tan đàn xẻ nghé, kỹ lưỡng khám nghiệm những hiện trường kinh tởm của vụ án, và tìm kiếm những mối liên hệ giữa các vụ án mạng. Không quá lâu để Kusho nhận ra rằng họ không phải là những người đầu tiên săn đuổi tên sát nhân này, và ông cho rằng đây là việc làm của một thứ gì đó trên cả quỷ dữ.
Trong bốn năm sau đó, Ác Quỷ Hoàng Kim luôn nằm ngoài tầm truy bắt của họ, và cuộc điều tra ròng rã đã khiến cả ba người họ thay đổi. Mái tóc bờm đỏ nổi tiếng của Kusho chuyển màu trắng xóa; Shen, vốn là người thông minh và hài hước, trở nên luôn mặt ủ rũ. và Zed, ngôi sao sáng của điện Kusho, bắt đầu gặp khó khăn trong những bài học của mình. Như thể con quỷ đã biết rằng họ đang truy lùng nó, và đang hả hê nhấm nháp sự tra tấn mà những thất bại đang đè nặng lên họ.
Cuối cùng, khi đã tìm ra kiểu mẫu của những vụ sát nhân, Đại Sư Phụ đã phải thốt lên rằng: ““Thiện và ác không phải là chân lý. Chúng được sinh ra từ con người và mỗi người chúng ta lại thấy cái bóng của chúng theo một cách khác nhau.” Kusho định từ bỏ cuộc điều tra, bởi ông biết rằng kẻ mà họ tìm kiếm không hề là một linh hồn ác quỷ, mà là một con người, hay một vastaya kinh tởm nào đó, và điều này nằm ngoài quyền hạn của hội Kinkou. Shen và Zed, không đồng tính với quyết định từ bỏ điều tra sau khi bọn họ đã phải hy sinh quá nhiều để có thể đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng, đã thuyết phục ông tiếp tục cuộc săn.
Trong ngày Hội Hoa ở Cổng Jyom, Kusho đã cải trang thành một thư pháp gia nổi tiếng để trà trộn vào dàn khách mời. Và rồi ông chờ đợi. Shen và Zed trong khi đó cẩn thận sắp đặt một cái bẫy đã được chuẩn bị từ trước, và cuối cùng, họ cũng đứng đối mặt với kẻ thủ ác. Kusho đã đúng – “Ác Quỷ Hoàng Kim” khét tiếng thực chất chỉ là một tay dựng sân khấu nhỏ nhoi trong các đoàn kịch rong, các gánh hát dạo ở Zhuyn, và tên hắn là Khada Jhin.
Khi bắt giữ được Jhin, cậu trai trẻ Zed định bước lên để kết liễu kẻ đang rúm ró dưới sàn, nhưng Kusho đã ngăn cậu lại. Ông nhắc cậu học trò của mình rằng họ đã vượt qua giới hạn của hội, và việc giết Jhin chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn thôi. Kusho sợ rằng khi danh tính con người của Jhin được hé lộ, sự hài hòa và lòng tin đã định hình nên Ionia sẽ bị hủy hoại, và thậm chí sẽ khuyến khích những kẻ khác thực hiện những tội ác tương tự. Mặc cho những hành động ghê tởm của Jhin, đại sư huyền thoại đã quyết định rằng kẻ sát nhân phải sống và chịu sự giam cầm trong ngục Tuula.
Shen ban đầu không đồng tình, nhưng rồi cậu cũng chấp nhận những lý luận không cảm xúc của cha mình. Còn Zed, ghê tởm và ám ảnh bởi những nỗi kinh hoàng mà mình đã chứng kiến, không thể hiểu thấu hay chấp nhận sự khoan dung đó, và sự oán giận bắt đầu đâm chồi nơi tâm trí cậu.
Bị giam cầm trong ngục Tuula, Jhin vẫn giữ trong hắn những bí mật, hé lộ rất ít về bản thân suốt nhiều năm sau đó. Những cai ngục nhận thấy rằng hắn là một học trò sáng dạ trong nhiều lĩnh vực, từ rèn đúc, thơ ca, đến khiêu vũ. Dù vậy, họ vẫn không thể nào xua đi những suy nghĩ bệnh hoạn luôn nảy ra trong tâm trí hắn. Trong khi đó, bên ngoài những bức tường ngục tối tăm, Ionia đã chìm vào hỗn loạn khi đế chế Noxus xâm lăng, và chiến tranh đã đánh thức cơn thèm khát bạo lực bên trong quốc gia yên bình trước giờ này.
Jhin được giải phóng khỏi ngục Tuula không lâu sau khi chiến tranh với Noxus kết thúc, có lẽ hắn được sử dụng như một công cụ để tranh giành quyền lực nơi Vùng Đất Đầu Tiên khi những mâu thuẫn kết thúc. Hắn giờ đây được quyền tiếp cận với những món vũ khí tối tân trong kho Kashuri, nhưng bằng cách nào mà hắn được trao cho những thứ công cụ hủy diệt ấy, hay mối liên quan giữa hắn và Kashuri, vẫn là một bí ẩn.
Không biết những vị khách bí ẩn của hắn là ai, nhưng bọn chúng đã cung cấp cho Jhin một nguồn ngân quỹ gần như vô tận, và không hề quan tâm đến quy mô ngày càng lớn của những “buổi diễn” mà hắn bày ra. Gần đây, hắn đã tấn công hội sát thủ Yanlei của Zed, và gieo rắc những vụ giết người hay ám sát với “biểu tượng” đặc trưng của mình không chỉ trên khắp vùng Ionia, mà là ở tận Thành Phố Piltover và Zaun xa xôi.
Dường như Runeterra cũng chỉ là một tấm vải họa cho thứ nghệ thuật kinh tởm của Jhin, và giờ chỉ mỗi hắn biết nét bút tiếp theo sẽ được đặt tại nơi nào.
Truyện Ngắn Jhin: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẦM CÂY GẬY THÉP
TÁC GIẢ: ODIN AUSTIN SHAFER
Một.
Cây súng trong tay hắn chỉ là một công cụ—nhưng được chế tác thật hoàn hảo. Sắc vàng khảm trên nền kim loại màu xanh đen viết nên tên người thợ rèn: niềm kiêu hãnh và sự tự tin của kẻ làm ra nó. Không phải đồ Piltover—những thứ lòe loẹt cố hoạt động nhờ chút xíu ma thuật ở chốn ấy. Đây là tạo vật của một bậc thầy thực thụ. Dòng chảy ma thuật khẽ đập bên trong phần lõi đồng Ionia của nó.
Hắn lau chùi báng súng lần thứ tư. Hắn không thể chắc rằng nó sạch bóng cho tới khi lau chùi đủ bốn lần. Chẳng cần biết hắn còn chưa dùng đến nó. Chẳng cần biết hắn sẽ chỉ xếp gọn nó trong cái túi dưới giường. Hắn không thể ngừng tay cho tới khi chắc rằng nó sạch bóng, và hắn không thể chắc chắn cho tới khi lau chùi đủ bốn lần. Dù sao thì cũng sạch rồi. Bốn lần là sạch.
Khẩu súng sạch bóng, và tuyệt đẹp. Mấy ông chủ mới cũng thật hào phóng. Nhưng một họa sĩ tuyệt nghệ lại không xứng đáng có được cây cọ tuyệt mỹ sao?
Tầm vóc và sự chuẩn xác của món vũ khí mới này khiến tác phẩm hắn dùng dao thực hiện trước đây thật không đáng kể. Hắn chỉ mất vài tuần để hiểu rõ cơ chế bắn, nhưng phải mất nhiều tháng trời để chuyển đổi khí thuật từ thép lạnh sang nhiệt hỏa.
Khẩu súng có bốn viên đạn. Mỗi viên đều thấm đẫm năng lượng ma thuật. Mỗi viên đều hoàn mỹ như lưỡi kiếm của một thầy tu Lassilan. Mỗi viên là thuốc vẽ cho nghệ thuật của hắn tuôn chảy. Mỗi viên là một kiệt tác. Nó không chỉ cắt rời thân thể. Nó sắp xếp lại.
Buổi diễn tập ở thị trấn đã cho thấy tiềm năng của khẩu súng. Mấy ông chủ mới rất hài lòng trước cách mọi người tiếp nhận tác phẩm đó.
Hắn đã hoàn tất việc đánh bóng, nhưng sức cám dỗ của khẩu súng trên tay quá lớn. Dù biết là không nên, hắn vẫn mở bộ đồ da liền thân màu đen ra. Đầu ngón tay hắn lướt trên bề mặt nhẵn nhụi. Cảm giác trơn bóng đẩy nhanh nhịp hô hấp. Hắn cầm lấy chiếc mặt nạ bó chặt, rồi không thể kiềm chế mà mang nó vào. Nó che đi mắt phải và miệng gã. Nó ẩn giấu hơi thở và loại bỏ nhận thức về chiều sâu trong hắn…
Thật thích thú.
Hắn đang mặc giáp vai thì quả chuông giấu dưới bậc thang dẫn lên phòng kêu khẽ. Hắn nhanh chóng cất vũ khí và tháo mặt nạ.
”Xin chào?” cô hầu hỏi từ bên kia cánh cửa. Giọng cô ta du dương, gợi nhớ tới một nơi cách thị trấn rất xa về phía Nam.
“Cô đã làm điều ta bảo chưa?” hắn nói.
”Rồi, thưa ngài. Cứ bốn thước một lồng đèn trắng. Mười sáu thước một lồng đèn đỏ.”
”Vậy ta bắt đầu được rồi,” Khada Jhin mở tung cửa phòng.
Cô gái trợn mắt nhìn hắn bước ra ngoài. Trông mình ra sao, Jhin biết rõ chứ. Nếu là ngày thường thì hắn đã có chút dằn vặt vì tự ghê tởm bản thân, nhưng hôm nay là ngày biểu diễn.
Hôm nay, Khada Jhin mang bộ dáng cao gầy và thanh nhã, thong dong đi ra với cây gậy chống trong tay. Hắn bị gù, và tấm áo choàng dường như đang phủ lên một khối dị dạng trên vai hắn, nhưng những bước sải đầy khoan thai lại gây ấn tượng trái ngược. Hắn gõ mạnh cây gậy khi đi ngang qua cửa sổ. Theo đúng nhịp điệu—ba nhẹ, rồi một mạnh. Ánh vàng lóa lên, áo choàng màu kem tung bay, và viên đá quý nơi cổ hắn lấp lánh dưới mặt trời.
”Cái… Cái gì thế ạ?” cô hầu chỉ vào vai Jhin.
Jhin ngừng lại một chút để ngắm nghía khuôn mặt bầu bĩnh của cô gái. Nó tròn trịa và cân xứng. Một thiết kế tẻ ngắt và dễ đoán. Nếu bị lột đi thì sẽ thành một tấm mặt nạ kinh hoàng đây.
”Cái đó dành cho khúc cao trào, cưng ạ,” Khada Jhin đáp.
Từ cửa sổ lữ quán, hắn bao quát được phần còn lại của thị trấn trong thung lũng phía dưới. Buổi biểu diễn phải thật phi thường, nhưng còn nhiều việc cần làm lắm. Đến tối viên hội đồng sẽ quay lại—tới giờ, mọi kế hoạch Jhin vạch ra cho đêm nay dường như đều… thiếu cảm hứng quá.
”Tôi mang ít hoa để cắm trong phòng ngài,” cô gái đi ngang qua hắn.
Lẽ ra hắn có thể bảo ai khác đi treo lồng đèn, nhưng hắn không làm vậy. Lẽ ra hắn có thể thay quần áo trước khi mở cửa, nhưng hắn không làm vậy. Giờ cô ta đã thấy Khada Jhin trong bộ cánh trang trọng nhất.
Nguồn cảm hứng hắn cần giờ hiển nhiên quá rồi. Nó đã được tiền định. Chẳng bao giờ ta có thể lựa chọn. Chẳng có lối nào đưa ta thoát khỏi Nghệ Thuật.
Hắn sẽ phải khiến khuôn mặt cô hầu… thú vị hơn nữa.
Hai.
Miếng thịt lợn tẩm mật lấp lánh giữa bát canh ngũ vị. Mùi thơm mời gọi Shen, nhưng anh vẫn đặt thìa sang bên. Cô phục vụ mỉm cười và gật đầu đồng tình trước khi rời đi. Mỡ chưa tan hết trong nước canh. Tất nhiên, nó đã tuyệt hảo rồi, nhưng chỉ chốc lát nữa thôi, vị ngon sẽ đạt đến đỉnh điểm. Kiên nhẫn.
Shen ngắm nhìn bên trong quán Vách Đá Trắng. Người ta dễ nhầm tưởng là nó đơn giản và thô kệch. Những thợ dệt gỗ quả là kỳ công, họ chỉ bỏ đi vỏ cây và cành lá ở chỗ thật cần thiết.
Ngọn nến trên bàn Shen rung rinh… bất thường. Anh lùi ra sau, rút thanh kiếm giấu trong áo ra.
“Đám đệ tử của ngươi đi khẽ như bà chửa vậy,” anh nói.
Zed bước vào quán, chỉ có một mình và ăn mặc như lái buôn. Hắn lướt qua cô phục vụ, ngồi xuống cách đó ba bàn. Từng tấc da thớ thịt trong Shen thôi thúc anh lao tới kẻ thù để rửa hận cho cha. Nhưng đó không phải con đường của hoàng hôn. Anh tĩnh tâm lại khi nhận ra khoảng cách là quá xa… dù chỉ tính theo chiều dài ngón trỏ.
Shen nhìn Zed, chờ đợi một nụ cười khoái trá từ hắn. Nhưng không, đối thủ của anh thở dài. Nước da nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng.
“Bao năm rồi, ta đã đợi,” Shen lên tiếng.
“Ta tính sai khoảng cách hả?” Zed uể oải hỏi.
“Dù đầu có rơi xuống, ta vẫn sẽ tiến lại và vung kiếm,” Shen tiếp tục, bước một chân ra sau, dậm lên sàn. Zed cách anh mười bước và một ngón tay rưỡi.
“Con đường ngươi đi gần với ta hơn. Lý tưởng của cha ngươi thật yếu nhược. Ionia không còn chịu nổi nó nữa,” Zed nói. Hắn tựa vào ghế, giữ mình vừa đúng ngoài tầm Shen tung được sát chiêu. “Ta biết đó là điều ta không thể khiến ngươi hiểu. Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội báo thù.”
Shen nhích lại gần mép ghế. “Ta không hành động để báo thù. Ngươi phá vỡ sự cân bằng. Ngươi phải đền tội vì điều đó.”
“Ác Quỷ Hoàng Kim đã trốn thoát,” Zed chỉ nói có vậy.
“Không thể nào,” Shen cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
“Thắng lợi vĩ đại nhất của cha ngươi. Và giờ, lại một lần nữa, lòng trắc ẩn ngớ ngẩn đã làm hoen ố di sản của ông.” Zed lắc đầu. “Ngươi biết cái… thứ đó làm được những gì.” Zed dựa lên bàn, vừa đúng tầm của Shen—cố ý để lộ cổ. ”Và ngươi biết chúng ta là hai người duy nhất đủ sức lại gần để ngăn hắn.”
Shen vẫn nhớ lần đầu trông thấy thi thể một nạn nhân của Khada Jhin khét tiếng. Ký ức đó khiến anh nổi da gà; răng nghiến chặt. Chỉ cha anh là đủ mạnh mẽ để tin vào công lý khoan hồng.
Ngày hôm ấy, có gì đó trong Shen đổi thay. Có gì đó trong Zed rạn vỡ.
Giờ, con quái vật đã trở lại.
Shen đặt kiếm lên bàn. Anh nhìn xuống bát canh hoàn hảo trước mặt. Những giọt mỡ nhỏ long lanh đầy quyến rũ, nhưng anh chẳng còn thấy đói nữa.
Ba.
Chưa thấy dấu hiệu gì của Zed. Chán thật. Quá sức chán. Gã hẳn đã đi tìm ông bạn cũ rồi. Rất có thể Zed đang ẩn nấp và theo dõi. Jhin cần cẩn trọng.
Jhin đứng trên cầu tàu, ngoái nhìn con thuyền ngoại quốc. Thủy triều đang lên, một chốc nữa là con thuyền sẽ rời đi. Hắn phải sớm quay về nếu định biểu diễn ở Zaun tháng tới. Nguy cơ chất chồng nguy cơ.
Hắn dừng lại, ngắm hình phản chiếu của mình trong vũng nước. Một thương nhân già dáng vẻ lo lắng ngó lại hắn. Nhiều năm tập diễn xuất kết hợp cùng huấn luyện võ thuật đã giúp hắn hoàn toàn kiểm soát các cơ trên mặt. Đây là một khuôn mặt phổ thông, với biểu cảm chẳng có gì khác thường. Jhin đi lên đồi, dễ dàng trà trộn vào đám đông.
Hắn kiểm tra chỗ lồng đèn trắng treo phía trên, thầm đếm khoảng cách. Nếu Zed xuất hiện, hắn sẽ cần đến chúng. Hắn liếc qua mấy bồn hoa ở lữ quán trên đỉnh đồi—nơi hắn giấu bẫy. Một dàn lưỡi thép mài sắc, tạo hình như cánh hoa. Chúng bảo vệ đường lui của hắn phòng trường hợp có trục trặc.
Hắn mường tượng cảnh kim loại cắt xuyên qua đám đông và phun màu đỏ lên những bức tường sơn xanh mới tinh của tòa nhà. Cám dỗ làm sao.
Hắn đang chen lấn qua đám đông thì nghe trưởng làng nói với Shen.
“Tại sao tên ác quỷ lại tấn công cô ấy và viên hội đồng?”
Shen, khoác bộ đồ lam quen thuộc, không đáp lời.
Một môn đồ Kinkou khác, cô gái trẻ tên Akali, đứng cạnh Shen. Cô ta bước tới cửa vào lữ quán.
“Không,” Shen chặn đường cô ta.
“Điều gì khiến anh nghĩ em chưa sẵn sàng?” Akali hỏi.
“Vì anh cũng vậy khi anh ở tuổi em.”
Đúng lúc đó, một lính gác loạng choạng đi ra, mặt tái nhợt.
“Người cô ấy, nó… nó…” Bước được vài bước, anh ta đổ gục xuống vì kinh hoàng.
Đứng dựa vào bức tường tít đằng xa, ông chủ quán rượu bật cười. Rồi lão bắt đầu khóc lóc—khuôn mặt đầy điên loạn. ”Hắn thấy rồi. Hắn đã thấy bông hoa!”
Không ai thấy tác phẩm của Khada Jhin mà quên đi được.
Shen chăm chú nhìn mặt những người đang đứng xem.
Thông minh, Jhin nghĩ vậy trước khi hòa vào đám đông.
Trên đường đi ra thuyền, hắn kiểm tra từng mái nhà tìm dấu hiệu của Zed.
Không thoát đâu được. Dù đi chung hay tách lẻ, Zed và Shen sẽ lần theo các manh mối hắn để lại. Các manh mối dẫn bọn chúng về với Hội Khai Hoa. Về với quan ải Jyom. Khi cùng đường, bọn chúng sẽ một lần nữa phải chung tay phối hợp.
Sẽ lại như hồi bọn chúng còn trẻ. Túm tụm với nhau vì kinh hãi.
Chỉ lúc đó Khada Jhin vĩ đại mới lộ diện…
Và mở màn kiệt tác thực sự của hắn.
Bốn.