Hồ sơ – Tiểu sử – Câu truyện BRAUM – TRÁI TIM CỦA FRELJORD
Được ban cho cơ thể vạm vỡ và một lòng nhân hậu còn to lớn hơn nữa, Braum là người anh hùng Băng Tộc được yêu quý ở toàn cõi Freljord. Mọi tửu quán trên khắp vùng phương bắc lạnh giá đều lấy sức mạnh huyền thoại của ông để chúc tụng nhau, kể cho nhau câu chuyện khi ông đốn hạ cả khu rừng chỉ trong vòng một đêm, hay đập tan cả một tảng núi. Cùng tấm khiên của mình, một cánh cửa ma thuật được rèn nên từ thời cổ đại, Braum lang thang khắp vùng đất băng giá như một vệ thần thân thiện, giúp đỡ những kẻ yếu thế và hướng đến giấc mơ của mình về một Freljord bình yên.
“Hôm nay, chúng ta đánh lẫn nhau. Ngày mai, có thể chúng ta sẽ kề vai chiến đấu.”~ Braum
- Tên Tướng: Braum
- Chủng tộc: Băng Tộc
- Vai Trò: Hỗ Trợ
- Vùng Đất: Freljord
Tiểu Sử Của BRAUM – TRÁI TIM CỦA FRELJORD
Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, Braum đã to lớn hơn nhiều so với lũ nhóc Freljord, nhưng mẹ cậu đã dạy cậu rằng đừng bao giờ sử dụng kích cỡ của mình để đi gây hấn hay bắt nạt. Bà xuất thân từ một dòng dõi những người chăn gia súc cao quý, và tin rằng sự can trường thực thụ nằm trong khả năng sử dụng sức mạnh để bảo vệ những kẻ yếu thế, chứ không phải để áp bức họ.
Khi Braum còn nhỏ, bọn khổng lồ băng đã một lần giày xéo bộ tộc láng giềng của cậu. Bộ tộc ấy từ lâu đã săn bắn đàn gia súc của bộ tộc Braum, nhưng mẹ cậu đã không hề ngần ngại mà dấn thân vào chốn lãnh nguyên để giúp đỡ những người sống sót, mang lông thú, thức ăn và thuốc men đến cho họ. Đầu tiên, Braum không thể hiểu được vì sao bà lại đi giúp đỡ kẻ thù của mình—nhưng sau khi hành động của bà cứu sống nhiều mạng người, họ đã trở thành đồng minh thân cận của nhau. Cuối cùng, cậu cũng đã hiểu lời mẹ rằng tất cả người Freljord đều thuộc về một gia đình, và kể từ ngày đó, cậu thề nguyện rằng sẽ mang gia đình đó lại bên nhau.
Khi Braum dần lớn lên, anh nhận ra mình là một trong những Băng Tộc được sùng kính, và ngay cả trong số họ, sức mạnh và khả năng chịu đựng của anh cũng thuộc hàng huyền thoại. Anh trở thành một anh hùng bản địa, từ cứu giúp những đứa trẻ chẳng may trượt chân rơi xuống các khe nứt băng giá, giải cứu những người bộ hành kẹt trong cơn bão tuyết, hay bảo vệ làng mạc trước lũ sói hoang hung ác. Bất cứ nơi nào anh đến, mọi người đều biết rằng họ sẽ được cứu giúp. Anh là hình mẫu của sự hy vọng, nổi tiếng với sức sống và giọng cười đặc biệt, cùng với đó là một sự thân thiện đến khó tin.
Và rồi, Braum nhận ra rằng không chỉ người trong những thung lũng, trong lãnh nguyên nơi anh được nuôi lớn cần mình. Nói lời từ biệt với mẹ, Braum bắt đầu du hành khắp Freljord.
Trong nhiều năm trời, vô số những câu chuyện về những việc tốt, hay những chiến công vĩ đại của Braum đã được lan truyền. Dù trong chúng cũng có một phần sự thật, nhưng càng ngày chúng lại càng trở nên viển vông và thuộc về huyền thoại—như một câu chuyện khi Braum đã đốn hạ cả một rừng cây chỉ trong một đêm duy nhất bằng tay không, hoặc trong một vụ núi lửa phun trào, ông đã cứu cả một trang trại biệt lập bằng cách nhấc bổng nó lên và mang nó đến một vùng đất cao hơn.
Một câu chuyện gần đây hơn kể về cách Braum tìm ra tấm khiên khổng lồ hình đầu dê của ông. Truyện kể rằng, nó là một cánh cửa ma thuật, được rèn nên từ thời cổ đại và được đặt trên một ngọn núi. Braum nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ bên trong, nhưng ông không thể phá được cánh cửa. Không nản lòng, ông đào xuyên qua cả lòng sơn thạch, giải cứu cậu bé sơn tinh bị mắc kẹt bên trong. Rồi ông tháo rời cánh cửa khỏi bản lề và mang nó theo từ đó.
Cũng như nhiều huyền thoại về mình, Braum chỉ cười to mỗi khi ông nghe đến câu chuyện này—nhưng thay vì khước từ chúng, ông đã chấp nhận chúng. Vì sao lại để sự thật ngáng đường mất nguồn cảm hứng khiến mọi người hành xử rộng lượng và tử tế?
Mặc cho việc ông đã tìm ra tấm khiên ấy bằng cách nào, không lâu sau Braum đã hướng về thánh địa Rakelstake, nơi các bộ tộc tụ họp lại theo lời hiệu triệu của chiến mẫu tộc Hậu Nhân Avarosa, Ashe—người được xem là Avarosa tái sinh. Nơi đó, ông đã chứng kiến gã man tộc Tryndamere, trong lúc tuyệt vọng để chứng tỏ mình xứng đáng, đã tàn nhẫn đánh đập những kẻ dám đối đầu với gã.
Khi Braum đứng nhìn, ông nhận ra rằng Tryndamere đang dần trở nên cuồng bạo. Trong một trận tay đôi, gã đã gần như bị cơn thịnh nộ nuốt chửng đến mức gã sẵn sàng hạ sát đối thủ của mình, dù đã ở thế thắng. Quyết định rằng mọi việc đã đi quá xa, Braum nhảy xổ vào giữa người chiến binh đang thất thế, giương tấm khiên, mặc cho Tryndamere chặt chém điên cuồng vào tấm lá chắn bất hoại. Khi cơn giận của gã man tộc đã dịu đi, sự vui tính của Braum đã kéo họ lại gần nhau, và không lâu sau họ đã cùng nhau cười đùa và uống mừng sức khỏe cho nhau. Nhiều người thậm chí còn kể lại rằng Braum là người đầu tiên giới thiệu Tryndamere đến với Ashe. Gã man tộc sau này đã cưới cô ta, trở thành huyết thệ duy nhất của cô.
Braum không liên minh với bất kì bộ lạc cụ thể nào cả, bởi theo ông tất cả mọi thứ nơi Freljord đều mang cùng một dòng máu. Dù vậy, ông thấy ở Ashe một người có thể kết thúc nhiều thế kỷ loạn lạc giữa các bộ tộc Freljord, và người Hậu Nhân Avarosan cũng trân trọng thừa nhận ông vào hàng ngũ của họ. Ước mơ của Braum, thứ thường được ông kể lại cho lũ trẻ yêu mến ông, rằng một ngày Freljord sẽ thống nhất lại thành một gia đình lớn… và khi đó ông có thể giải nghệ để trở thành một người chăn poro ẩn dật.
Dù Braum không xem ai là kẻ thù của mình, nhưng ông đã gặp một vài rắc rối với người Thủ Vệ Băng Giá kể từ khi ông vác theo chiếc khiên này. Ông không hiểu vì sao họ lại thù hằn với ông, hay vì sao họ lại rất có hứng thú với món bảo vật mà ông đang sở hữu…
Câu truyện của BRAUM – TRÁI TIM CỦA FRELJORD: HẦM MỘ NHÓC SƠN TINH
”Cháu bà có muốn nghe chuyện cổ tích không nào?”
”Bà ơi, cháu lớn rồi mà.’
”Đâu có luật nào cấm trẻ lớn nghe chuyện cổ tích phải không nào.”
Cô bé miễn cưỡng bò lên giường rồi chờ đợi, biết chắc mẩm rằng chẳng thể nào nói lại bà mình cả. Một luồng gió bên ngoài rít lên từng hồi, cuốn các bông hoa tuyết vào những cơn gió xoáy bất tận.
”Chuyện gì giờ nhỉ? À, chuyện về Mụ Phù Thủy Băng nhé?” người bà hỏi.
”Eo ôi, không nghe chuyện về mụ ấy đâu ạ.”
”Thế chuyện về chàng Braum nhé?” Đáp lại câu hỏi của người bà là một sự im lặng. Người bà mỉm cười. ”Chuyện về chàng dũng sĩ này thì kể hoài không hết. Hồi xưa bà của bà vẫn hay kể về cái dạo mà Braum đã bảo vệ làng ta khỏi nanh vuốt của loài rồng ra sao! Không thì – cũng rất lâu về trước rồi – chuyện chàng ta đã chạy thẳng một mạch xuống nguyên cả một dòng sông dung nham thế nào! Hoặc –” Bà dừng lại trong thoáng chốc, đặt một ngón tay lên môi mình. ”Bà đã kể cháu nghe chuyện làm sao mà chàng Braum sở hữu chiếc khiên của mình chưa ấy nhỉ?”
Cô bé lắc đầu lia lịa. Ngọn lửa trong lò sưởi nhảy chồm lên, táp thẳng vào lũ gió lạnh.
”Ngày xửa ngày xưa, trên những dãy núi cao của làng ta có một chàng trai tên là Braum -”
”Đoạn này nghe mãi rồi bà ơi!”
”Chàng ta quanh năm suốt tháng không làm nông, thì cũng chỉ trông nom lũ cừu và dê của mình với một nụ cười tươi rói làm ấm lòng người luôn nở trên môi. Đó là một chàng trai tốt bụng nhất trần đời.
”Rồi vào một ngày kia đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng: một cậu bé sơn tinh, cỡ tầm tuổi cháu ấy – đang leo núi thì vô tình tìm thấy một hầm mộ chôn sâu trong lớp núi đá. Đường vào hầm mộ thì bị một cánh cửa đá to bản với một mảnh Băng Vĩnh Cửu đính ngay tâm chặn đi mất. Tò mò, cậu sơn tinh nọ đã mở cánh cửa ấy ra, và chao ôi, thật khó mà có thể tin nổi, bên trong là một cơ mang đầy những vàng, bạc, và châu báu óng ánh lấp lánh – tất cả những gì mà cháu có thể tưởng tượng ra ấy!
”Thế nhưng, cậu bé nào có ngờ rằng hầm mộ ấy thật ra là một cái bẫy. Mụ Phù Thủy Băng đã nguyền rủa nó – và ngay khi cậu bé bước vào thì cánh cửa ma thuật đó liền đóng SẬP lại và nhốt cậu ta bên trong! Dù đã cố làm đủ mọi cách, nhưng rồi cậu bé cũng đành phải đầu hàng trước cánh cửa.
”May mắn thay một người chăn cừu đi ngang đó đã nghe được tiếng cầu cứu của cậu bé. Tất cả mọi người đều chạy vội tới để tìm cách giúp đỡ, nhưng ngay cả những chiến sĩ hùng mạnh nhất cũng đều phải đầu hàng trước cánh cửa. Cha mẹ của cậu bé phải cố dìu nhau để cùng đứng vững, và tiếng khóc nỉ non của người mẹ cứ vang vọng mãi khắp các dãy núi. Thật tuyệt vọng.
”’Và rồi, trước sự kinh ngạc của mọi người, họ nghe được một tiếng cười vang vọng chốn xa xăm.”
”Chắc hẳn là Braum rồi!’
”Cháu của bà thông minh phết nhờ! Braum đã nghe được tiếng gào khóc của họ nên liền trượt thẳng xuống vách núi. Dân làng xúm lại kể cho chàng ta nghe về cậu bé sơn tinh và lời nguyền rủa. Braum mỉm cười, gật đầu, rồi tiến lại chỗ hầm mộ. Chàng đẩy nó. Kéo nó; đá nó; cố giật bản lề nó ra, nhưng tất cả chỉ là dã tràng xe cát biển đông mà thôi.”
”Nhưng chàng là người khỏe nhất cơ mà!”
”Cái đấy thì dĩ nhiên rồi cháu ạ” người bà gật đầu. ”Suốt bốn ngày bốn đêm, Braum ngồi trên một tảng đá, cố tìm ra giải pháp. Mạng sống của cậu bé đang trôi dần đi theo thời gian.
”Và rồi, khi bình minh ngày thứ năm xuất hiện, đôi mắt chàng ta liền bừng sáng, và nụ cười toe toét lại nở trên môi. Tuy ta không thể phá nổi cánh cửa’ chàng lên tiếng, nhưng ta vẫn có thể phá nổi –”
Cô bé suy nghĩ trong chốc lát; rồi tròn mắt thốt lên.”- ngọn núi!”
”Ngọn núi. Braum nói là làm, chàng liền đi tới đỉnh núi rồi bắt đầu vung tay đấm mạnh xuống, đào xuyên từ lớp đá này đến lớp đá nọ, hết cú đấm này tới cú đấm kia, đất đá văng lên tưởng chừng như liên miên bất tận, rồi dần dần chàng biến mất cứ như thể đã bị ngọn núi nuốt chửng vậy.
”Trước sự hồi hộp của dân làng, cánh cửa rung lên từng hồi – và khi lớp bụi mù tan đi, họ thấy Braum đứng đó giữa đống châu báu, với cậu bé sơn tinh yếu ớt nhưng đầy vui mừng trên tay.”
”Cháu biết ngay mà!”
”Nhưng trước khi họ kịp ăn mừng, ngọn núi rung lên từng hồi: đường hầm Braum đào ra đã phá vỡ kết cấu của ngọn núi, và giờ thì nó sắp sụp đến nơi rồi! Lập tức Braum chộp lấy cánh cửa ma thuật rồi giơ nó lên như một chiếc khiên, bảo vệ tất cả mọi người trước cơn thịnh nộ của ngọn núi. Và khi tất cả kết thúc, trước sự kinh ngạc của Braum; chẳng hề có, dù chỉ là một, vết trầy nào trên cánh cửa cả! Braum đoán nó hẳn phải là một thứ bảo bối.
”Và từ đó trở đi, chiếc khiên ma thuật đó chẳng bao giờ rời tay Braum cả.”
Cô bé ngồi thẳng dậy, cố gắng không biểu lộ sự háo hức của mình. Người bà chờ trong một thoáng, rồi nhún vai chuẩn bị đứng dậy.
”Bà ơi” cô bé níu lại ”bà kể tiếp một chuyện nữa nhé?”
”Ngày mai nhé.” Người bà mỉm cười; hôn lên trán của cháu mình rồi thổi tắt nến. ”Cháu phải đi ngủ cái đã, chuyện thì chẳng bao giờ hết đâu.”
Nguồn: League Of Legends Universe
Chuyên mục Hồ Sơ Nhân Vật Liên Minh Huyền Thoại
Website: hosonhanvat.vn